Chiều vắng Chúa! Giáo đường sao câm nín!?
Thập-Tự buồn! Tượng Chúa đứng lẻ loi!
Nơi Tòa cao, hoa nến cũng rã rời!
Cung-Thánh nhạt-nhòa, gác đàn quạnh qủe.
Tiếng chim-chíp vài con con chim Sẻ
bay nhẹ tìm, nơi trú ẩn qua đêm!
Bên ngoài kia, chiều rơi lặng triền miên
Vũ trụ chết dần! loài người hấp hối!
Chiều vắng Chúa! ta nghe lòng bối rối!
biết tìm đâu! một phút thoát linh hồn!
biết gửi đâu!? nỗi phiền muộn cô đơn!?
Biết nơi đâu!? treo trái tim tàn héo!?
Và nầy đây! Những đêm dài lạnh lẽo!
Giấc cô-miên, nơi quán trọ phù sinh!
Biết tìm đâu hơi ấm của ân-tình!
Đâu tri kỷ?! để trao niềm tâm sự!
Và rồi đây! trên bước đường lữ thứ!
Đời đọa đày! muôn cặm bẩy chông gai!
đời u mê! đời đồng lỏa, kiếp hình hài!
Biết tìm đâu, ánh hào quang chân lý!?

Đời vắng Đạo! Đời vô nghĩa lý!
Đất không Trời! Đất sẽ bơ vơ
Chiều vắng Chúa! Ta chợt thấy ngẩn ngơ!
Hồn trống vắng, cô liêu! buồn thảm!
Hải–Hồ