SỨC MẠNH CỦA TƯ TƯỞNG TÍCH CỰC VÀ TINH THẦN LẠC QUAN

1 2 3 4 5 6 7 8

9 10 11 12 13 14

gxvnparis

 

CHƯƠNG 9: SỨC MẠNH ĐỂ GIẢI QUYẾT CÁC VẤN ĐỀ CÁ NHÂN


NORMAN VINCENT PEALE

 

 

Một trong các kỹ thuật hiệu nghiệm nhất để giải quyết các vấn đề là một đường lối thật đơn giản: hăy quan niệm và h́nh dung Chúa như là người đồng hành, bạn đường, bạn đồng nghiệp. Một trong các chân lư căn bản của Sách Thánh dạy: đó là Chúa ở cùng ta. Thật ra Kitô giáo bắt đầu từ quan niệm đó, bởi v́ khi Đức Giêsu sinh ra, Ngài được đặt tên là Emmanuel, có nghĩa là “Chúa ở cùng ta”.

Kitô giáo dạy rằng trong mọi khó khăn, mọi vấn đề và mọi hoàn cảnh của cuộc sống, ta đều có Chúa luôn ở gần bên. Chúng ta có thể nói chuyện với Chúa, nép ḿnh bên Chúa, xin Chúa giúp đỡ, lưu tâm, hỗ trợ, để ư. Trên thực tế nói chung chung, ai cũng tin như vậy là đúng, và có nhiều người đă cảm nghiệm thật sự được niềm tin đó.

Tuy nhiên muốn có được những lối giải quyết chính xác cho các vấn đề cá nhân, bạn cần phải tiến thêm một bước nữa, ngoài việc có niềm tin như trên: đó là phải thực hành thật sự ư tưởng Chúa hiện diện. Phải thật sự tin tưởng Chúa hiện diện cũng ư như người bạn cùng sở làm, như người vợ người chồng trong nhà, như người bạn thân thiết nhất. Phải tập nói chuyện với Ngài về mọi sự: hăy tin tưởng rằng Ngài đang nghe bạn và đang t́m cách giải quyết vấn đề cho bạn. Hăy nghĩ rằng Ngài sẽ gieo vào tâm trí bạn các tư tưởng, ư nghĩ, sáng kiến cần thiết để giúp bạn giải quyết các vấn đề. Hăy nhất định tin rằng trong cách giải quyết này sẽ không có sai lầm, và bạn sẽ được hướng dẫn để hành động theo sự thật mà kết quả là những việc đúng.

Có lần kia tôi đi giải thuyết ở phù luân hội trong một tỉnh miền Tây. Sau khi thuyết tŕnh xong, có nhà doanh thương tới gặp tôi và cho biết rằng ông có dịp đọc được mấy bài báo tôi viết và học được một điều như ông nhận định là đă “hoàn toàn cách mạng hoá thái độ của ông và đă cứu văn sự nghiệp của ông”.

Dĩ nhiên tôi lấy làm thích thú và muốn biết xem lời nhỏ mọn nào đó tôi đă viết mà đă tạo nên kết quả lạ lùng này.

Ông nói: “Tôi bắt đầu có khó khăn trong công việc làm ăn của tôi. Thật ra t́nh trạng đă trở nên trầm trọng đến nỗi tôi không biết có c̣n cách nào cứu văn nổi nữa không. Một chuỗi những hoàn cảnh bất lợi cùng với điều kiện của thị trường, rồi phải điều chỉnh những thủ tục hánh chánh, và nền kinh tế có ảnh hưởng đến hăng của tôi thật nhiều. Tôi đọc bài của mục sư viết về việc phải chấp hành ư tưởng nhận Chúa là bạn đồng nghiệp. Tôi nghĩ rằng mục sư đă dùng kiểu nói “sáp nhập với Chúa”.

Khi mới đọc, tôi có cảm tưởng như một ư nghĩ làm nát óc: làm sao một con người trên trần gian, một loài thụ tạo có thể nhận Chúa làm bạn đồng nghiệp được? Ngoài ra tôi luôn nghĩ đến Thượng đế như là Đấng bao la vô biên, vĩ đại đến nỗi con người chỉ là một côn trùng nhỏ bé trước nhan Ngài, thế mà mục sư lại bảo phải coi Ngài như là bạn đồng nghiệp. Ư tưởng đó coi bộ ngạo nghễ quá! Rồi một người bạn đưa cho tôi một cuốn sách do mục sư viết mà tôi cũng thấy các tư tưởng tương tự rải rắc đó đây khắp các trang sách. Mục sư kể chuyện cuộc sống của những người đă thực hiện lời khuyên đó. Mấy người đó coi bộ ai cũng là người có lư đáng tin, nhưng tôi vẫn chưa chịu lư. Tôi luôn có ư nghĩ rằng các vị giáo sĩ là những người giảng thuyết lư thuyết trừu tượng lư tưởng, rằng các ngài chẳng biết ǵ đến việc làm ăn buôn bán và các vấn đề thực tế (Ông nói với một nụ cười). Do đó tôi như là bỏ qua lời khuyên của mục sư.

Tuy nhiên một ngày kia, có một chuyện buồn cười xảy ra cho tôi. Tôi tới văn p̣ng với tâm hồn thật thiểu năo thậm chí tôi đă có ư nghĩ muốn kết liễu cuộcd dời của ḿnh cho xong quách đi rồi để đỡ phải lo lắng buồn bực với những vấn đề bao phủ tôi. Rồi chính trong đầu óc tôi nảy ra ư tưởng nhận Chúa làm bạn cộng sự. Tôi đóng cửa pḥng lại, ngồi trên ghế, gục đầu xuống trên hai tay khoanh lại trên bàn viết. Bao nhiêu năm qua tôi chưa cầu nguyện lấy được vài lần. Tuy nhiên có điều chắc chắn là lần đó tôi cầu nguyện thật sốt sắng. Tôi nói với Chúa rằng tôi có nghe nói tới tư tưởng nhận Chúa làm bạn cộng sự, nhưng tôi không hiểu ư nghĩa tư tưởng đó và cũng không biết những người khác nhận Chúa như thế nào. Tôi nói với Chúa rằng tôi đang bị phong ba băo táp, y như điên dại ngông cuồng và rất chán nản năo nề. Tôi nói: “Lạy Chúa, con không thể làm ǵ để Ngài cộng tác với con như một người bạn, nhưng xin Ngài đến và giúp con. Con không biết rơ được Ngài có cách ǵ để giúp con hay không, nhưng con rất cần được Ngài giúp đỡ. Chính v́ thế giờ đây, con xin đặt vào bàn tay của Ngài công việc của con, gia đ́nh của con, tương lai của con và chính ḿnh con nữa. Ngài muốn làm ǵ, đó là tuỳ ư của Ngài. Con cũng chẳng biết Ngài sẽ bảo con phải làm ǵ nữa, nhưng có điều là con sẵn sàng nghe lời Ngài và làm theo đúng lời chỉ giáo Ngài ban, khi con biết rơ đó là thánh ư của Ngài”.

Ông nói tiếp: “Đó là lời tôi cầu nguyện. Sau khi tôi cầu nguyện xong, tôi vẫn c̣n ngồi ở ghế văn pḥng. Tôi đoán rằng lúc đó tôi phải mong đợi một phép lạ xảy đến, nhưng chẳng có ǵ hết. Tuy nhiên tôi cảm thấy con người của tôi được yên hàn b́nh thản thật sự. Tối hôm đó, ngày đó chẳng có ǵ khác thường xảy đến, nhưng ngày hôm sau khi tôi tới văn pḥng, tôi cảm thấy niềm vui tươi trong sáng hơn mọi khi. Tôi bắt đầu cảm thấy rằng thế nào rồi mọi sự cũng sẽ trở lại b́nh thường. Thật khó mà giải thích lư do tại sao tôi cảm thấy như vậy, v́ thật ra mọi sự vẫn như thường chẳng có ǵ khác lạ. Thật ra công việc làm ăn có vẻ hơi xuống một chút, nhưng tôi đă trở nên con người khác.

Tôi vẫn c̣n nuôi dưỡng được tâm t́nh yên hàn và bắt đầu cảm thấy khá hơn. Tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện mỗi ngày và nói chuyện với Chúa như nói chuyện với một cộng sự viên. Dĩ nhiên đây không phải là những lời cầu nguyện như cầu nguyện ở Nhà Thờ, mà chỉ là những lời nói chuyện trao đổi tâm sự y như giữa bạn với bạn vậy thôi. Rồi một ngày kia trong văn pḥng của tôi bỗng dưng nảy bật ra trong tâm trí một tư tưởng. y như miếng bánh nướng xong bật ra ngoài dàn nướng vậy. Tôi tự nhủ: “Làm sao mà người biết được chuyện đó? Bởi v́ trước kia chưa bao giờ tôi thấy có như vậy, nhưng bây giờ trong khoảnh khắc tôi biết ngay chính đó là phương pháp tôi phải theo. Tôi vẫn không mảy may có ư nghĩa tại sao trước kia không bao giờ tôi nghĩ như vậy nữa. Tôi đoán chừng là v́ tâm trí của tôi trước kia đă bị g̣ bó quá. Bây giờ tâm trí tôi hoạt động b́nh thường.

Lập tức tôi theo đuổi tư tưởng đó. Rồi ông dừng lại: “Đúng ra chẳng có tư tưởng ư kiến ǵ cả. Chính Người Cộng sự viên mới của tôi nói với tôi đó. Lập tức tôi đem ra thi hành tư tưởng đó và mọi sự bắt đầu diễn tiến tốt đẹp. Từ đầu có tôi phát xuất ra những tư tưởng ư nghĩ mới, và mặc dầu t́nh trạng hiện tại, tôi bắt đầu nhận thấy mọi việc trở lại điều hoà hơn. T́nh trạng chung bây giờ khả quan hơn nhiều, và tôi đă thoát khỏi nơi rừng vắng”.

Rồi ông nói: “Tôi không biết ǵ về giảng thuyết hay viết lách, nhưng tôi xin nói cho mục sư biết điều này: bất cứ dịp nào mục sư nói chuyện với các nhà kinh doanh, xin nói cho họ rằng nếu họ biết nhận Thượng đế làm cộng sự viên, họ sẽ có được nhiều tư tưởng thật hay, dùng chẳng bao giờ hết, và xin họ hăy đem ra thực hành những tư tưởng đó.

Ông nói: “Tôi không muốn chỉ đề cập đến tiền bạc mà thôi, cho dù một cách thu lượm được kết quả do việc đầu tư là có được những tư tưởng của Thượng đế. Nhưng xin hăy nói cho họ biết rằng phương pháp nhận Thường đế làm cộng sự viên là cách giải quyết vấn đề đúng nhất”.

Câu chuyện vừa kể chỉ là một trong nhiều trường hợp cụ thể chứng minh rằng: ngay cả trong các vấn đề thực tế, liên hệ cộng tác giữa Thượng đế và loài người luôn đưa đến thành công. Tôi không thể không nhấn mạnh rằng chính đây là phương pháp giải quyết vấn đề hữu hiệu hơn cả. Kết quả thật là lạ lùng trong nhiều trường hợp.

 

Bản dịch
Hà Hoàng Tâm

 


1 2 3 4 5 6 7 8

9 10 11 12 13 14

 

Xem các bài viết khác trong Anthony Vũ Hùng Tôn.