Đức Cha Gioan Baotixita
Bùi Tuần, gp Long Xuyên

Chuyển sang


:::Trang GPLongXuyên


:::Trang GHHV


 THAO THỨC (15) -2014-

 THAO THỨC (16) -2015-
 

TÔI TRỞ THÀNH
GIÁM MỤC CỦA GIAI ĐOẠN MỚI

 

1.

Cách đây 40 năm, tại nhà nguyện bé nhỏ này, và chính ngay tại chỗ này, tôi đã quỳ, cúi đầu nhận lãnh tác vụ Giám Mục.

Lúc đó chính quyền miền Nam vừa mới đầu hàng. Do vậy, sắc phong Giám Mục mà Toà Thánh gởi cho tôi trước đó, biến lễ tấn phong Giám Mục của tôi trùng đúng vào ngày lịch sử 30 tháng 4 năm 1975.

2.

Tôi trở thành Giám Mục của giai đoạn mới. Đức Cha Cố Micae Nguyễn Khắc Ngữ trao trọn trách nhiệm cho tôi. Tôi mang vào mình bao nỗi lo sợ của đàn chiên.

3.

Ngày từ giờ phút đó, tôi bắt đầu được Chúa ban cho những ơn cần thiết để gánh vác nhiệm vụ, mà ai cũng biết là rất khó khăn. Ở đây, tôi xin được kể ra mấy ơn sau đây:

4.

Ơn thứ nhất Chúa ban, là cho tôi nhận ra tầm quan trọng của các người phục vụ theo ơn sủng, mà thánh Phaolô đã nêu lên.

Thánh Phaolô viết: “Chính Chúa đã ban ơn cho kẻ này làm tông đồ, người nọ làm ngôn sứ, kẻ khác làm người loan báo Tin Mừng, kẻ khác nữa làm người chăn chiên và người dạy dỗ” (Ep 4,11).

Với cái nhìn mới này, thú thực là tôi nhìn các linh mục của tôi không như trước. Trước đó, tôi nhìn mỗi vị theo địa vị và chuyên môn học vị như ngài là cha Quản hạt, có bằng cử nhân Anh văn vv... Nhưng bây giờ tôi lại tử họi: Ngài có là tông đồ, là ngôn sứ, là người rao giảng Phúc Âm, là chủ chăn, người dạy dỗ do ân sủng thực sự của Chúa không?

Tôi thấy tình hình mới rất mực khó khăn. Nó đòi các linh mục phục vụ phải là các người mang các sứ vụ nền tảng, như thánh Phaolô đã nêu.

Thông thường, chúng ta quen coi linh mục là chủ chăn. Nhưng tình hình mới đòi chủ chăn cũng cần có phần nào là người tông đồ, là người tiên tri, là người có khả năng dạy dỗ.

5.

Ơn thứ hai Chúa ban, là cho tôi nhận ra giá trị của những gian truân khốn khó.

Thánh Phaolô viết: “Ai gặp gian truân thì quen chịu đựng, ai quen chịu đựng thì được kể là người trung kiên, ai được công nhận là trung kiên thì có quyền trông cậy. Trông cậy như thế, sẽ không phải thất vọng, vì Thiên Chúa đã đổ tình yêu vào lòng chúng ta” (Rm 5,3-5).

Kinh nghiệm trên đây của thánh Phaolô đã giúp tôi rất nhiều khi gặp phải những gian truân khốn khó trong tình hình mới. Phải nói là tình hình mới có nhiều khó khăn làm tôi phải khổ. Nhưng chính chuỗi dài những khổ đau ấy lại được báo trước là sẽ dẫn tôi tới hy vọng gặp được tình yêu Thiên Chúa. Và kết quả là tôi đã gặp được tình yêu Chúa. Người vẫn ở với tôi mọi ngày, để tôi được trở thành của lễ.

6.

Ơn thứ ba Chúa ban là, cho tôi nhận ra Nước Thiên Chúa sẽ dễ đi vào lòng dân tội Việt Nam qua những người biết yêu thương theo gương Chúa Giêsu.

Từ lúc quỳ xuống cúi đầu lãnh tác vụ Giám Mục, tôi thường được nghe Chúa hỏi tôi cũng một lời xưa Chúa đã hỏi thánh Phêrô: “Con có yêu mến Thầy không?” (Ga 21,15-17). Tôi luôn trả lời: “Con yêu mến Chúa”. Những đối thoại thường xuyên về yêu thương đó đã in sâu vào lòng tôi giới răn mới của Chúa Giêsu: “Thầy ban cho các con một điều răn mới là các con hãy yêu thương nhau, như Thầy yêu thương các con” (Ga 13,34). “Tình yêu cốt ở điều này: không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa trước, nhưng chính Người đã yêu thương chúng ta trước, và sai Con Người đến làm của lễ đền tội cho chúng ta” (1Ga 4,10).

Càng ngày tôi càng cảm thấy “Thiên Chúa là tình yêu” (1Ga 4,16). Để rồi, tôi ở lại trong Người, Người ở lại trong tôi. Và tôi đi vào lòng dân tộc chỉ bằng tình yêu. Một tình yêu chấp nhận nhiều hy sinh, nhiều từ bỏ.

7.

Ơn sau cùng Chúa ban là, cho tôi nhận biết mình chỉ là một dụng cụ yếu đuối hèn mọn.

Thánh Phaolô đã viết về mình rằng: “Những kho tàng ấy, chúng tôi lại chứa đựng trong những bình sành, để chứng tỏ quyền năn phi thường phát xuất từ Thiên Chúa chứ không phải là từ chúng tôi” (2Cr 4,7).

Đúng là như vậy, nếu tôi nói về tôi. Tôi chỉ là chiếc bình sành, mong manh, dễ vỡ, hèn mọn. Tôi tội lỗi lắm. Tôi yếu đuối lắm. Nhưng giữa giàu lòng thương xót vẫn thương tha thứ, vẫn thương chọn tôi. Để vinh quang của Chúa được thể hiện nơi một dụng cụ yếu hèn nhất.

Xin anh chị em tạ ơn Chúa thay tôi. Và cũng xin tha thứ cho tôi mọi lỗi lầm, nhất là xin thương cầu nguyện nhiều cho tôi, đừng bao giờ trở thành gánh nặng cho cộng đoàn. Lời cuối cùng xin phép nói là: Hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau cảm tạ Chúa vì muôn vàn ơn Chúa đã ban cho giáo phận sau 40 năm qua. Ơn nhiều lắm. Ơn lớn lắm. Ơn đặc biệt lắm.

Long Xuyên ngày 30.4.2015