Đức Cha Gioan, Long Xuyên

Chuyển sang


:::Trang GPLongXuyên


:::Trang GHHV



 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1990
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1991
 

Cửa Chuồng Chiên

Thứ hai sau CN 4 PS; Jo 10,1-10

Trong bài Phúc Âm hôm nay, Chúa Giêsu phán: “Ta là cửa chuồng chiên, ai qua ta mà vào sẽ được cứu rỗi. Kẻ ấy sẽ ra vào và tìm được của nuôi thân!”. Với những lời trên đây, Chúa Giêsu đã chỉ rõ cho chúng ta thấy, đâu là cửa đích thực dẫn vào Hội Thánh, và cái gì là quan trọng nhất để thuộc về đoàn chiên của Chúa.

Vậy đâu là cửa đích thực dẫn vào Hội Thánh? Thưa là Chúa Kitô. Và cái gì là quan trọng nhất để được thuộc về đoàn chiên Chúa? Thưa là tin vào Ðức Kitô và sống theo Ngài.

Những chân lý trên đây, rất đơn sơ và trong sáng. Trong thời Giáo Hội sơ khai, các môn đệ Chúa đi giảng đạo, thì hầu như chỉ giảng về Ðức Kitô. Và điều mà các Ngài thường đòi hỏi những người muốn theo đạo Công Giáo, gia nhập Hội Thánh, cũng chỉ là: Hãy tin vào Ðức Kitô, chịu nạn, chịu chết, và đã sống lại. Ai tin vào Ðức Kitô, thì kể như đủ, để được rửa tội và được tham gia vào cộng đoàn của Chúa Kitô. Rồi cũng trong thời ấy, những sinh hoạt tôn giáo cũng chỉ tập trung vào Ðức Kitô trong ba việc này:

1. Thực hiện lễ nghi bẻ bánh, cũng là thánh lễ Misa.

2. Học hỏi lời Ðức Kitô đã giảng dạy.

3. Thực hiện giới luật yêu thương mà Chúa Kitô đã trối lại.

Các tín hữu thời ấy, tuân giữ ba việc đạo đức ấy một cách xác tín và đầy hoan lạc. Nhưng càng xa thời các thánh tông đồ, thì những việc đạo đức ấy càng bị thêm bớt, đến nỗi có nơi, có thời, Chúa Giêsu trong phép Thánh Thể không còn được để ý cho bằng các lễ nghi bề ngoài, và việc tôn kính các thánh. Sự tôn kính các thánh và giữ lễ nghi được tôn-trọng-hóa một cách quá đáng, đến nỗi Chúa Giêsu trong phép Thánh Thể bị lu mờ đi. Rồi cũng có thời, có nơi, lời Chúa Giêsu không còn được để ý cho bằng lời kinh, lời đấng nọ, đấng kia, lời Tòa Thánh. Lời các vị ấy được quan trọng hóa một cách quá đáng, làm nhạt nhòa đi giới luật yêu thương.

Tình trạng suy thoái, biến chất như vậy, vẫn còn thấy đó đây trong Hội Thánh hôm nay. Và khi nhìn thấy tình trạng biến chất như vậy xảy ra, tôi thực sự lo sợ. Tôi lo sợ, là lo cho tín hữu của mình, nếu không khéo sẽ rơi vào nguy cơ xa lìa Ðức Kitô, nguy cơ không thực sự thuộc về Ðức Kitô, nguy cơ không phải là người Kitô hữu thực sự.

Có nhiều lần, tôi thầm nghĩ trong lòng, giả thuyết hôm nay, Chúa Giêsu lại xuống thế một lần nữa, sống như một người thường, đến thăm Tòa Thánh, đến thăm các Tòa Giám Mục, các nhà dòng, các giáo xứ, các gia đình có đạo và từng tín hữu, thì không biết chúng ta có nhận ra Ngài không? Và nhất là, Ngài có nhận ra chúng ta là môn đệ Ngài không? Và Ngài có nhận ra đạo của chúng ta hôm nay là đạo của Ngài không? Tôi sợ có những biến chất mà chúng ta vô tình hay hữu ý, đã làm sai đi những điều căn dặn của Chúa Kitô, bởi vì chúng ta không tập trung vào Ðức Kitô, là cửa dẫn vào Hội Thánh.

Riêng đối với anh chị em có mặt ở đây hôm nay, trong họ đạo này, tôi có cảm tưởng rằng: Nếu Chúa đến đây lúc này, có mặt hôm nay, thì không những Chúa nhận ra chúng ta là những người thuộc về Chúa. Mà Chúa còn dành cho chúng ta nhiều cảm tình đặc biệt, bởi vì Chúa biết chúng ta đã có nhiều thiện chí trong việc tôn sùng Mình Thánh, trong việc học hỏi lời Chúa, và trong việc tuân thủ giới luật yêu thương.

Lúc nãy, khi mới vào nhà thờ này, tôi để ý ngay đến cung thánh, có nhà tạm kính phép Mình Thánh, có Phúc Âm đề cao lời Chúa, và tự nhiên, tôi cảm thấy rằng: Họ đạo anh chị em đang đi đúng cửa thực sự dẫn vào Hội Thánh. Ðó là tập trung vào Ðức Kitô. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng, tất cả những gì chúng ta có hôm nay, không phải là hoa trái sau cùng mà Chúa mong muốn nơi chúng ta. Chúa mong muốn chúng ta có những thiện chí mới, có những cố gắng mới trong việc tôn sùng Mình Thánh, trong việc học hỏi lời Chúa và nhất là trong việc thực thi giới luật yêu thương.

Hiện nay, giới luật yêu thương là một đòi hỏi, là một thách đố có tính cách Phúc Âm hóa, và Phúc Âm hóa có nghĩa là nó có sức truyền giáo và tái truyền giáo. Nếu chúng ta có những xây cất công trình đẹp đẽ, có những công lao tổ chức trong Giáo Hội, có những qui tụ đông đảo, linh đình, mà nếu thiếu bác ái, thì tất cả các việc chúng ta làm, sẽ mất đi rất nhiều ý nghĩa và giá trị cao đẹp, và sẽ không có sức thiêng liêng để huấn luyện chúng ta, trở nên những người con đích thực của Chúa, mang dấu ấn của Chúa và không có đủ sức mạnh thuyết phục được những người không có đạo, trở về với đạo của Chúa chúng ta.

Mỗi người trong chúng ta hãy đi vào cửa của Ðức Kitô, mến phép Mình Thánh, hằng ngày học hỏi lời Chúa, và nhất là cố gắng thực thi bác ái đối với nhau. Bác ái là việc khó hơn là đi viếng Mình Thánh, là học lời Chúa. Ðiều đó anh chị em biết rồi: Chúng ta có thể quỳ từng giờ để viếng Mình Thánh. Chúng ta có thể bỏ từng giờ để học hỏi lời Chúa. Những việc đó tương đối dễ, nhưng thực hiện giới luật yêu thương, biết tha thứ cho nhau, nhịn nhục nhau, đi thăm viếng những người bệnh tật, giúp đỡ những người nghèo túng, neo đơn, khổ đau, để ý đến những người có hoàn cảnh khó khăn. Ðó là những công việc rất khó. Nhưng nếu vượt qua được những cái khó đó, ta sẽ trở nên một nhân chứng thực sự của Chúa: “Người ta cứ dấu này mà nhận biết chúng con là môn đệ Thầy, là chúng con yêu thương nhau”.

Trong thánh lễ hôm nay, chúng ta cầu xin Chúa Thánh Thần, là ánh sáng chân lý soi dẫn chúng ta biết đi vào cửa đích thực, dẫn vào Hội Thánh, đó là Ðức Kitô, và giúp cho chúng ta có sức mạnh thực hiện điều quan trọng nhất để thuộc về đàn chiên Chúa Kitô, đó là tin mến Ðức Kitô, và sống theo Ðức Kitô.

Lạy Chúa xin thương xót chúng con. Amen.

Lễ Thêm Sức, Hòa Ðiền kênh I ngày 24/4/1991