Đức Cha Gioan, Long Xuyên

Chuyển sang


:::Trang GPLongXuyên


:::Trang GHHV


  THAO THỨC - Tập 1 - 1990
 LÀM CHỨNG CHO TÌNH YÊU THIÊN CHÚA -1995-
 ÐẠO VÀ ÐỨC -1996-
 CẦU NGUYỆN VÀ HÀNH ÐỘNG -1997-
 TRUYỀN GIÁO LÀ "RA KHƠI" -1998-

Cảm nghiệm Noel

"Sự sống đời đời, đó là họ nhận biết Cha là Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và nhận biết Ðấng Cha đã sai đến là Ðức Giêsu Kitô" (Ga 17,3).

Lời trên đây là Lời Chúa ghi trong Phúc Âm. Tôi đã đọc lời đó nhiều lần. Không thấy vang vọng nào. Không gợi nên thắc mắc nào.

Năm ấy, dịp Noel, một mình trước hang đá, tôi dùng lời Kinh Thánh đó để cầu nguyện. "Lạy Chúa Cha, con tin Cha là Thiên Chúa duy nhất và chân thật. Lạy Chúa Giêsu Kitô, con tin Chúa là Ðấng Chúa Cha sai đến với con". Tôi cầu nguyện nhiều lần tự đáy lòng, với tất cả tâm hồn khát khao Chúa. Lúc đó tôi đang lo âu nhiều chuyện.

Bỗng, một lần chuyển biến xảy ra. Tôi thấy cùng một lúc bốn sa mạc. Một là sa mạc mà dân Israel đã đi qua để đến đất Hứa. Hai là sa mạc địa lý mà Ðức Kitô đã ẩn mình để cầu nguyện. Ba là sa mạc cuộc đời cô đơn, bị chống đối của Ðức Kitô đã dẫn Người đến thánh giá và phục sinh. Bốn là sa mạc mà tôi đã và đang đi. Trong tất cả các sa mạc ấy, tôi đều thấy có sự can thiệp của Thánh Thần Chúạ Người dẫn đưa, ủi an và đồng hành.

Một thoáng nhìn trên đây đã gây trong tôi ấn tượng rất mạnh về Thiên Chúa là Chúa duy nhất và chân thật về tình yêu. Tôi cảm thấy. Tôi nếm được.

Ấn tượng này cho phép tôi vững tin và hiểu rõ hơn: Thiên Chúa là tình yêu thương xót cứu độ. Người yêu thương tôi. Người cứu độ tôi. Người ở bên tôi. Hãy nhìn Người. Chính dung mạo Người đã xua đuổi mọi bóng tối ra khỏi linh hồn tôi. Chính dung mạo Người đã chữa lành các vết thương lòng tôi. Chính dung mạo Người đã đem lại sự bình an sâu xa cho hành trình đời tôi.

Dung mạo của Chúa Cha giàu tình yêu thương xót được tiếp tục mặc khải cho tôi qua Ðức Giêsu Kitô, Ðấng Chúa Cha sai đến, để cứu độ, theo thánh ý Chúa Cha.

Những gặp gỡ trên đây khi kéo dài, đã cho tôi cảm nghiệm xa hơn: Thiên Chúa là nguồn sự sống vĩnh cửu. Sự sống này toàn là tình yêu. Tình yêu này là tuyệt đối, chân thực. Nước Thiên Chúa là những gì dạt dào sự sống, là những gì ấm áp tình yêu, là những gì sáng ngời chân lý.

Với ý thức như vậy, tôi nhận ra những lễ nghi, lễ hội nào trống vắng sự sống, những quan hệ nào còn nhẹ tình thương, những việc làm và lời nói nào quá ít sự thực. Phải sửa lại.

Sự trở về như thế sẽ không chủ yếu do bỏ được sai lầm, tội lỗi, mà do gặp gỡ thân mật với Chúa Giêsu. Gặp gỡ Người để đón nhận ơn Người cứu độ chúng ta. Gặp gỡ Người để đi theo Người. Gặp gỡ Người để đón nhận ơn gọi sai đi mà Người chọn cho mỗi người chúng ta.

Từ đó, tôi cảm nhận thấy sự cần thiết phải có một đức tính, đó là biết đón nhận.

Muốn đón nhận, thì phải thức tỉnh, cởi mở, với lòng thao thức khát khao tình yêu Chúa cứu độ.

Thời Ngôi Hai Thiên Chúa giáng trần có ba loại người nổi nang trong đạo. Nhưng cả ba loại này đã không đón nhận Ðức Kitô.

Các luật sĩ chỉ thao thức về luật.

Các thượng tế chỉ nhạy bén về đền thờ.

Các kỳ lão chỉ lo lắng về truyền thống.

Loại nào cũng sống tự mãn trong những cơ chế phức tạp cứng nhắc. Họ bám chặt vào những cơ chế đó như những cơ chế có sức cứu độ.

Chúa Giêsu đến không qua các cơ chế ấy, nhất là đến dưới hình thức tình thương, chứ không dưới hình thức quyền lực vinh quang mà họ mong muốn nên họ đã không đón nhận. Còn các mục đồng và ba vua thì lại hân hoan đón nhận, bởi vì họ khát khao và thao thức đi tìm một tình thương cứu độ.

Nhận thức mình là kẻ đón nhận hơn là kẻ ban phát sẽ giúp môn đệ Chúa khiêm nhường.

Khi đón nhận, thiết tưởng không nên quên đón nhận những soi sáng, và tìm những sáng kiến về sự cho đi. Phục vụ, dấn thân, hy sinh, sao cho trong sáng, vô vị lợi. Chỉ cần Chúa được vinh danh, Ðồng Bào được thăng tiến, còn mình nên lu mờ đi.

Những cảm nghiệm trên đây tuy nhỏ bé, cũng cho tôi nếm được phần nào hương vị cõi sống đời tôi. Sự sống đời đời đã bắt đầu rồi. Nó có mặt trong cuộc sống hôm nay trên cõi đời này. Nó không phải là phần thưởng cho các nhân đức, nhưng là kết quả của một lựa chọn theo thánh ý Thiên Chúa, một Thiên Chúa là Tình Yêu, mà tôi tin thờ.

Tôi biết tôi tin vào ai, tôi biết đời tôi phải đi theo hướng nào, tôi biết cái gì làm cho đời mình có giá trị thực. Như thế cảm nghiệm của tôi nói đây có nghĩa là sự gặp gỡ Chúa, sự trở về với Chúa, sự đón nhận ơn Chúa, sự ra đi phục vụ con người theo ơn gọi sai đi.

Tôi cảm nghiệm rất rõ ơn gọi sai đi của tôi. Nó khởi đi từ ơn gọi sai đi của Chúa Giêsu nhận từ Chúa Cha. Ơn gọi đó là rao giảng và làm chứng cho những chân lý căn bản có sức cứu độ. Ðó là:

a) "Thiên Chúa là Tình Yêu" (1 Ga 4,8). Với bản tính tình yêu, Người đúng là Thiên Chúa duy nhất và chân thật.

b) Niềm tin vào Thiên Chúa tình yêu phải được diễn tả và làm chứng bằng sự thực thi nghiêm túc giới răn mới của Ðức Kitô: "Thầy cho các con một điều răn mới là các con hãy yêu thương nhau, như Thầy đã yêu thương các con" (Ga 13,33).

c) Chỉ có yêu thương mới là dấu chỉ đích thực của người môn đệ Ðức Kitô: "Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy là các con thương yêu nhau" (Ga 13,34).

d) Yêu thương thế nào thì hãy đi theo Ðức Kitô, sống theo lời dạy của Ðức Kitô, làm theo gương của Ðức Kitô. Cụ thể là gương vì con người mà giáng sinh trong hang đá và hy sinh trên thập giá (x. 1 Ga 3,16).

Từ những cảm nghiệm trên đây và theo dõi tình hình, tôi có thể đưa ra dự báo này: Thế kỷ XXI, số người tin vào Thiên Chúa tình yêu sẽ tăng. Nhưng số người tín nhiệm vào các thành phần Hội Thánh sẽ giảm, nếu tất cả Hội Thánh không cố gắng thực thi đúng ơn gọi sai đi của mình, bằng cách phát huy tích cực hơn nữa tình liên đới yêu thương phục vụ, tính tự do chính đáng đầy trách nhiệm, và tinh thần hiệp nhất trong sự tôn trọng những khác biệt. Thiên Chúa tình yêu muốn con cái của Người hãy sống chiều kích xã hội mang Tin Mừng một cách chân thật. Thiện tâm của Noel là thế.

Ðó là một thách đố lớn đặt ra cho Hội Thánh hôm nay và thế kỷ XXI.

Long Xuyên, tháng 12/1998