Đức Cha Gioan, Long Xuyên

Chuyển sang


:::Trang GPLongXuyên


:::Trang GHHV


 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1981
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1982
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1983
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1984
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1985
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1986
 

Bối Rối Lo Sợ

Hằng ngày tôi vẫn đọc kinh Kính Mừng, trong đó tôi nhắc lại lời Thiên Thần chào kính Ðức Mẹ: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc”.

Có lúc tôi nghĩ rằng: Một người đã được Thiên Thần Chúa xác nhận là đầy ơn phúc, hẳn phải là người đầy đủ lắm đầy đủ về mọi mặt, đầy đủ tuyệt đối. Chẳng hạn như là người đó sẽ luôn luôn bình thản, không hề biết lo sợ là gì. Chẳng hạn như là người đó sẽ luôn thông hiểu các sự trên trời dưới đất chớ không hề biết bối rối trước sự xảy ra.

Thế nhưng, khi nghe bài Phúc Âm hôm nay tôi thấy những suy nghĩ như thế của tôi là không đúng. Phúc Âm nói rằng: Khi nghe lời Thiên Thần chào, Ðức Mẹ đã tỏ ra bối rối, lo sợ.

Những phản ứng trên đây của Ðức Mẹ chứng tỏ rằng: Ðức Mẹ khi gặp một tin vui mừng mà còn tỏ ra bối rối lo sợ, thì phương chi khi gặp những tin đau buồn.

Ðó là sự thực về Ðức Mẹ. Và tôi thích sự thực đó. Vì những lý do sau đây:

 Lý do thứ nhất là vì sự Ðức Mẹ bối rối lo sợ giúp chúng ta dễ gần gũi Ðức Mẹ hơn

Ðã hẳn, Ðức Mẹ vẫn gần ta. Nhưng về phía ta, tâm lý con người thường ưa gần gũi và tâm sự với những ai có phần nào cùng thân phận với mình. Nếu ta thấy Ðức Mẹ là con người siêu phàm xuất thế, quá khác với ta, thì giữa ta và Ðức Mẹ sẽ có khoảng cách lớn và khoảng cách nhiều khi gây nên ngăn cách. Về điểm này, tôi thấy sự có những mặt yếu nhiều khi thực là hữu ích.

 Lý do thứ hai là vì sự Ðức Mẹ bối rối lo sợ, giúp ta dễ thông cảm với những người yếu đuối

Một người dù đạo đức thánh thiện, cũng có những yếu đuối, vẫn có những giới hạn. Không những là không nên khinh họ, mà cũng chẳng nên lấy gì làm lạ. Biết bao người, nhờ nhận thức mình yếu đuối, đã trở nên khiêm nhường sâu sắc. Và sự khiêm nhường lại là một nhân đức rất quý giá. Biết bao người, nhờ nhận thức mình kém cỏi, đã ra sức phấn đấu để vươn lên, và sự phấn đấu lại là một nhân đức rất quan trọng. Lịch sử đã cho thấy: Có những yếu đuối đã xây dựng nên sức mạnh, có những kém cỏi đã là khởi đầu cho những thành công lớn.

 Lý do thứ ba là vì sự Ðức Mẹ bối rối lo sợ giúp ta biết cách giải quyết, khi chính chúng ta bối rối lo sợ

Ðức Mẹ đã giải quyết bằng cách hướng lòng về Chúa, và về Thiên Thần là Ðấng mà Ðức Mẹ tin là có khả năng giúp Ðức Mẹ. Niềm cậy tin là một chìa khóa. Ta cũng nên làm như thế. Nghĩa là ta sẽ hướng về Chúa và về tất cả những ai mà ta tin là có khả năng giúp đỡ chúng ta. Dù nhờ Chúa, dù nhờ người khác, ta vẫn phải chủ động giải quyết những lo sợ bối rối của mình, bằng những cách ta thấy là tốt nhất.

Mấy ngày trước đây, khi nghĩ tới chuyến đi Mỹ Luông, tôi cũng có bối rối lo âu. Có lúc tôi định đã khởi hành đúng sáng sớm hôm nay. Nhưng rồi, khi nghĩ tới chuyện trời có thể mưa, đường sẽ lầy lội, xe honđa có thể hư, tôi lo sợ sẽ không tới đây kịp 7 giờ sáng, để làm lễ đúng giờ qui định. Tôi bối rối lo nghĩ. Sau cùng, tôi đã chọn một phương án khác bảo đảm hơn, đó là đi chiều hôm qua. Cũng nhờ biết lo nên nhìn trước, nhìn xa, tính trước, tính xa. Một chuyến đi nhỏ mà còn phải biết lo. Phương chi chuyến đi lớn là chính cuộc đời mình. Cuộc đời là một chuyến đi dài tìm về hạnh phúc đời này và tìm hạnh phúc đời sau. Biết lo sợ, bối rối, để mà suy tính, đó là điều hợp lý.

Xin Chúa Thánh Thần và Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội thương đến thân phận những người bối rối lo sợ.

Lễ Thêm sức, Mỹ Luông ngày 7/12/1985