Đức Cha Gioan, Long Xuyên

Chuyển sang


:::Trang GPLongXuyên


:::Trang GHHV



 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 2 - 1992
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 2 - 1993
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 2 - 1994
 

Niềm Cậy Trông

Trong bài Phúc Âm hôm nay (Luca 1,26-38), có một lời đã gợi ý cho tôi nghĩ tới nhà thờ này. Lời đó là lời Ðức Mẹ nói với Thiên Thần: “Việc đó làm sao có thể thực hiện được. Việc đó sẽ xảy ra như thế nào được”.

Thực vậy, cách đây 3 năm, cha sở Antôn Nguyễn Tâm có ngỏ ý với tôi về chuyện tu sửa lại nhà thờ Ông Chưởng này. Tôi hân hoan chấp nhận vì nghĩ rằng: Tu sửa ở đây có nghĩa là sửa chữa đôi chút. Chứ nói tu sửa có nghĩa là đổi mới hoàn toàn thì tôi rất lo âu. Bởi vì chuyện đó làm sao có thể thực hiện được. Việc ấy sẽ xảy đến thế nào được, bởi vì nó quá khả năng nhỏ bé của chúng ta.

Thế nhưng, việc mà tôi tưởng sẽ không xảy đến được thì nay đã thực hiện đầy đủ, tốt đẹp.

Chúng ta đang chứng kiến một ngôi nhà thờ mới, nhỏ bé nhưng xinh đẹp, đơn sơ mà khang trang, có bầu khí cầu nguyện và có bầu khí văn minh.

Tôi thấy rằng: Bí quyết thành công của anh chị em Ông Chưởng, đó là niềm cậy trông. Tôi thấy sức mạnh đã thường xuyên thúc đẩy anh chị em luôn tiến tới cũng chính là niềm cậy trông: Cậy trông vào lòng thương xót Chúa, cậy trông vào sự thông cảm của các vị lãnh đạo đời, đạo, cậy trông vào lòng tốt, lòng quảng đại của anh chị em lương giáo, xa gần.

Chính niềm cậy trông này đang làm cho chúng ta cảm nghiệm được sự vui mừng vì đã góp phần của ta, dù nhỏ bé, vào một công việc chung to lớn của Thiên Chúa. Và sự góp phần này của ta cũng chính là một cách đầu tư vào phần rỗi bản thân mình, vào hạnh phúc của con em mình, vào hạnh phúc của đồng bào Việt Nam chúng ta. Chính niềm cậy trông này, cũng đang làm cho chúng ta cảm nghiệm được sự vui mừng thanh thản, vì được Thiên Chúa yêu thương, dù chúng ta, cá nhân cũng như họ đạo là rất nhỏ bé. Thánh đường mới là một quà tặng rất quí, nhưng tình thương Thiên Chúa còn là một quà tặng quí giá hơn nhiều.

Anh chị em thân mến.

Thánh đường đã thành công, nhưng niềm hy vọng vẫn tồn tại và cần phải tồn tại. Bởi vì chúng ta còn cần phải xây dựng những nhà thờ mới. Ðó là nhà thờ bản thân ta. Ðó là nhà thờ Hội Thánh của ta. Ðó là nhà thờ tâm hồn con cái của ta. Ðó là nhà thờ hạnh phúc của dân tộc ta. Khi xây dựng những nhà thờ thiêng liêng này, chúng ta cần rất nhiều niềm cậy trông.

Nhiều khi tôi nghĩ: Xây dựng một nhà thờ vật chất, tuy khó khăn đấy, nhưng tương đối dễ. Còn xây dựng nhà thờ thiêng liêng là một công trình rất khó khăn, và tôi tự nói với mình: Cái chuyện này thế nào mà thực hiện được? Cái việc này làm sao mà có thể xảy ra được. Nhưng, tôi nhớ lại lời Thiên Thần đã nói với Ðức Mẹ, mà chúng ta vừa nghe lúc nãy: “Ðối với Chúa, không có gì mà không thể thực hiện được”.

Do đó, tôi vững vàng cậy trông. Niềm cậy trông của tôi cũng như niềm cậy trông của anh chị em đôi lúc mỏng manh, và vì thế cần phải tựa nương vào Ðức Mẹ, Mẹ Thiên Chúa và Mẹ chúng ta.

Nên, trong thánh lễ này, lời cảm tạ của chúng ta chính là những niềm cậy trông, ta cùng với Ðức Mẹ tạ ơn Chúa, và cùng với Ðức Mẹ không ngừng cậy trông.

Từ mấy ngày nay, nhất là từ hôm qua đến sáng nay, trước tình hình mưa gió, anh chị em đã rất cầu nguyện, và đã rất cậy trông. Tôi cho rằng chính niềm cậy trông ấy là những lời tạ ơn đẹp lòng Chúa nhất. Chính những niềm cậy trông ấy là một sự thúc đẩy chúng ta càng đi tới mãi trong việc xây dựng những thánh đường thiêng liêng.

Lạy Chúa, cùng với Ðức Mẹ, chúng con tạ ơn Chúa, cùng với Ðức Mẹ, chúng con cậy trông Chúa. Xin cho niềm cậy trông sẽ là hành trang suốt đời của chúng con mãi mãi. Amen.

Khánh thành nhà thờ Ông Chưởng, ngày 28/10/1993