Đức Cha Gioan, Long Xuyên

Chuyển sang


:::Trang GPLongXuyên


:::Trang GHHV


 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1986
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1987
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1988
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1989
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 1 - 1990
 

Năm Mới, Ðổi Mới

Ngày nào cũng như ngày nào. Nhưng mỗi ngày mỗi khác. Ngày Tết càng khác, khác ở chỗ lòng ta nhiều hoa ở áo quần nhà cửa.

Ngày đầu năm, nhất là trong giờ thánh lễ lòng ta bộn bề nhiều nỗi nhớ. Nhớ kẻ đã chết, nhớ người ở xa, nhớ cha mẹ ông bà, họ hàng dòng tộc, nhớ những đồng bào vì thiên tai, bệnh hoạn mà không có mùa xuân, nhớ những chiến sĩ đón xuân xa tổ ấm gia đình, nhớ Chúa là Cha trên trời, giàu lòng thương xót. Nhớ những cộng đoàn đức tin, nhớ những liên hệ xa gần. Nhớ nhiều lắm.

Như thế là lòng ta đang đổi mới. Ðổi mới ở chỗ ta củng cố thêm quan niệm của ta về sự sống.

Thực vậy, ta mừng nhau đã sống thêm tuổi, ta chúc nhau sẽ sống khoẻ mạnh, hạnh phúc nhiều hơn. Chung qui mọi lời mừng chúc của ta ngày đầu năm đều có tính cách chúc mừng sự sống.

Sự sống là một lịch sử. Nó có gốc nguồn và nhiều liên hệ. Nên chúc mừng sự sống không phải chỉ là chúc mừng sự sống đơn thuần, mà còn là trọng kính gốc nguồn sự sống và những gì phục vụ sự sống.

Nếu hôm nay ta là hoa là trái, thì ta không quên những người đã là gốc rễ. Làm gốc rễ là một vinh dự nặng nề mà hoa trái cành không thể hiểu hết.

Dù ở tuổi nào, sự sống của ta không bao giờ đơn độc. Sống là sống nhờ những sự sống khác. Sống là sống với những sự sống khác. Sống là sống trong những sự sống khác. Sống là phải tựa nương.

Nhiều khi sức khoẻ của ta được cải thiện nhờ một viên thuốc nhỏ, nhờ sự quan tâm tế nhị của một tấm lòng thông cảm. Tựa nương vào những cái bé nhỏ như vậy đâu có làm cho con người nên bé nhỏ. Phương chi khi ta tựa nương vào sự nâng đỡ của nhân dân, vào chính nghĩa của Tổ Quốc. Phương chi khi ta tựa nương vào các chân lý, niềm tin và lý tưởng. Và phương chi khi ta tựa nương vào Hội Thánh, vào Ðức Mẹ, vào Thiên Chúa đời đời hằng sống.

Khi tôi chia sẻ sự sống của Chúa chính là lúc tôi nương tựa vào Chúa. Khi tôi hiệp thông với Hội Thánh chính là lúc tôi tựa nương vào Hội Thánh. Khi tôi đồng hành với dân tộc, phấn đấu cho lẽ phải và tình thương chính là lúc tôi tựa nương vào dân tộc, vào các lý tưởng tốt đẹp.

Sống tựa nương như thế là sống cởi mở và đoàn kết, tham dự vào những sức sống tươi đẹp, theo xu thế đi lên và phục vụ ích chung.

Suốt năm qua, chúng ta đã sống như vậy. Sang năm mới này, chúng ta sẽ sống như vậy một cách tốt hơn. Một cách tốt hơn có nghĩa là nếu lòng trí ta và cái nhìn của ta còn đôi chút gì là hẹp hòi, chia rẽ, ích kỷ, trì trệ, thì ta quyết tâm tháo gỡ bỏ đi, để mạnh dạn nâng lên những bước đi cởi mở, đoàn kết, vị tha và tiến bộ. Sự sống như vậy mặc dù có vắn vỏi, vẫn là sự sống có ích. Ðó là đổi mới những suy nghĩ cần thiết cho việc cải thiện đời sống.

Chúng ta cụ thể hoá sự đổi mới ấy bằng 3 việc này: Một là tích cực sống công bình bác ái, hai là trung thành cầu nguyện hằng ngày, ba là đẩy mạnh phát triển kinh tế gia đình.

Theo tôi, thì kẻ thù nguy hại trước mắt đang đe doạ ta hiện nay là nghèo túng và lạc hậu. Nghèo túng và lạc hậu lâu dài có khả năng ảnh hưởng xấu đến sự sống về nhiều mặt. Vì thế, ta không ngừng phấn đấu để nâng cao đời sống lên, coi việc phấn đấu này là một bổn phận tôn giáo. Tôi nói phấn đấu có nghĩa là việc nâng cao đời sống là việc khó. Phải có dũng, phải có trí và cũng cần phải có đức.

Tôi không dễ lạc quan, và cũng không dễ bi quan. Nhưng tôi tin rằng cuộc sống của ta đang từng bước đi lên. Ðó là một niềm tin đổi mới. Niềm tin của ta vừa là niềm tin của người Việt Nam yêu nước, vừa là niềm tin của người công giáo tuyệt đối trung thành và gắn bó với Chúa Kitô là đường, là sự thật và là sự sống.

Với niềm tin ấy, tôi hiệp ý với anh chị em, tha thiết cầu nguyện cho Tổ Quốc hôm nay và tất cả đồng bào. Tôi thân ái cầu chúc anh chị em một năm mới nhiều đổi mới tốt đẹp.

Xuân Ðinh Mão, Long Xuyên ngày 29/01/1987