Đức Cha Gioan, Long Xuyên

Chuyển sang


:::Trang GPLongXuyên


:::Trang GHHV



 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 2 - 1992
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 2 - 1993
 NÓI VỚI GIÁO DÂN - Tập 2 - 1994
 

Sống Tinh Thần Hiệp Thông

Tại nhiều nơi, trong thánh lễ Thêm Sức, người đại diện cộng đoàn đã thường nói với tôi rằng: “Chúng con hứa sẽ trung thành với Hội Thánh”.

Khi nghe tới đó, tôi rất vui mừng. Nhưng tôi tự hỏi trong lòng rằng: Trung thành với Hội Thánh là thế nào? Có phải trung thành với Hội Thánh là vâng phục luật lệ của Hội Thánh không? Tôi thiết nghĩ: Cũng có thể là như vậy.

Nhưng đối với tôi: Trung thành với Hội Thánh, trước hết là sống tinh thần Hội Thánh. Mà sống tinh thần Hội Thánh, tức là sống tinh thần hiệp thông. Bởi vì Hội Thánh là hiệp thông. Hiệp thông không phải chỉ là sống liên đới giữa những thành phần trong nội bộ Hội Thánh, mà còn là liên đới giữa Hội Thánh với con người thời đại hôm nay, đối với Quê Hương, đối với đồng bào không phân biệt tôn giáo.

Trong Hiến Chế “Vui mừng và hy vọng” của Công Ðồng Vatican II, có một câu thế này: “Những niềm vui và những hy vọng, những nỗi buồn và những băn khoăn của con người thời đại hôm nay, cũng là chính những niềm vui, hy vọng, nỗi buồn, băn khoăn của các môn đệ Ðức Kitô”.

Tôi coi đây là một “Bài ca hiệp thông”. Bài ca hiệp thông này nói lên sự môn đệ Chúa Kitô cảm thông với những thao thức của con người thời đại hôm nay. Bài ca hiệp thông này mở ra một hướng đi mới cho đời sống đức tin. Hướng đi mới này của đời sống đức tin, không còn phải đặt trọng tâm vào sự bảo vệ quyền lợi Hội Thánh, mà là đặt trọng tâm vào sự phát triển con người, xây dựng cuộc sống con người.

Sống đức tin theo hướng mới đó không phải là chinh phục, lôi kéo con người vào Hội Thánh như mục đích chính, mà chính là lo làm sao cho mọi người, không phân biệt ai, có được một hạnh phúc ở trần gian này và ở đời sau.

Khi có một hướng đi để sống đức tin như vậy, môn đệ Ðức Kitô sẽ cảm thấy mình không còn phải là một người rúc vào trong pháo đài, để mà tự vệ, để mà chống đỡ. Nhưng trái lại, đức tin của mình sẽ như một con tàu, đi lại thảnh thơi trên dọc bờ sông, suốt con sông dài, để đón người này, để nhận người kia, để nối lại những bến bờ, để phục vụ những người cần đến mình, để mình có thể giúp đỡ họ.

Hướng đi mới này đang được thực hiện khắp nơi, và cụ thể là chính nơi đây.

Thực vậy, mỗi lần các cha phụ trách giáo hạt Rạch Giá nói chung, và các cha phụ trách họ đạo này nói riêng, gặp tôi, thì đều phản ánh lại những niềm vui, nỗi buồn, hy vọng và thao thức của anh chị em, không phân biệt người lương kẻ giáo. Tôi đọc thấy trong trái tim các cha những xót xa, những lo âu, những hy vọng của anh chị em. Và tôi có cảm tưởng rằng, các cha còn cảm thấy sâu sắc hơn anh chị em, về cuộc sống của anh chị em hôm nay, tại địa phương này.

Rồi chính tôi, khi nghe các cha phản ánh về anh chị em, và sau khi được thấy tận mắt cuộc sống anh chị em, tôi cảm thấy trong lòng như được chia sẻ những niềm vui nhỏ, những hy vọng nhỏ, và những nỗi buồn lớn, những khắc khoải lớn của anh chị em.

Thành ra, đời sống đức tin của tôi, của các cha, cũng giống như là một sự hiệp thông sâu sắc, đi vào đời sống của từng gia đình anh chị em. Và lúc ấy, tôi mới thấy rằng: Sống đức tin theo phong cách hiệp thông là một sự cởi mở, là một sự chan hòa tình thương, là một sự cùng nhau gắn bó, nắm tay nhau để xây dựng việc chung.

Hôm qua, khi dự lễ an táng cha Antôniô Dương Hữu Soạn tại nhà thờ Rạch Giá, tôi đứng ở trên bàn thờ nhìn xuống, thấy một nhóm trẻ mặc áo đẹp, dự lễ nghiêm trang, có tinh thần cầu nguyện, và giữ được một thái độ lịch sự với những người chung quanh. Khi hỏi ra, tôi biết đó là đoàn của xứ đạo Phú Hòa của anh chị em. Tôi tự nhủ rằng: Ít ra, nhà thờ họ đạo anh chị em chưa được xây lên, nhưng cụ thể, đây là những đền thờ vinh quang, sống động của Thiên Chúa. Những con người sống lịch sự, những con người sống tinh thần trách nhiệm, những con người sống tinh thần liên đới, đã thực sự là những con người đạo đức, sống Phúc Âm. Chính đó sẽ làm chứng cho Thiên Chúa. Và nhờ đó, mỗi người sẽ là đền thờ vinh quang của Thiên Chúa. Nhà thờ gỗ đá xây lên, sẽ ở chỗ này. Nhưng mỗi người anh chị em, khi được xây dựng lên, dù nghèo, nhưng với tư cách nhân phẩm của mình, đi đâu cũng sẽ là những người làm chứng cho đức tin, qua thái độ nhân bản của mình, qua thái độ đạo đức của mình, nhất là, qua tinh thần liên đới hiệp thông của mình.

Trong thánh lễ hôm nay, tôi cảm tạ Chúa về tinh thần hiệp thông đang được phát triển trong họ đạo anh chị em, bằng chứng là đây: Bao nhiêu người đang đến, bao nhiêu người đang có mặt, để chia vui sẻ buồn với chúng ta. Và cụ thể là đây: Bao nhiêu công việc đang làm và sẽ làm, từ cơ sở vật chất, cho đến con người cụ thể, đang được xây dựng trong một kế hoạch chung, trong một tinh thần trách nhiệm chung.

Tôi cầu xin Chúa Thánh Thần ban ơn cho tất cả chúng ta, được biết sống tinh thần Hội Thánh, tức là tinh thần hiệp thông, một tinh thần hợp thời hôm nay. Và đối với Việt Nam hôm nay, sẽ là sức mạnh để làm chứng cho Thiên Chúa tình yêu. Bởi vì, nó chỉ là phục vụ chớ không phải là một sự chinh phục. Nó chỉ là tình yêu bác ái, chớ không phải là chủ nghĩa cá nhân, chỉ lo phần rỗi linh hồn cho riêng mình.

Lạy Chúa Thánh Linh, xin hãy đến và biến đổi chúng con, thành đền thờ vinh quang của Chúa. Amen.

Lễ Thêm Sức, Phú Hòa ngày 02/12/1992